Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Hồn nhiên đến đáng thương. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Con nói chuyện với bác này. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.
Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Tại sao mọi người lại ngủ được. Phải hết sức giữ gìn.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.