Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Ôi, thói quen của con người. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Tôi chưa làm thế bao giờ. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Chỉ là ta đang viết. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.