Tôi rất thích cách nói hóm hỉnh của ông, nó không chỉ tạo ra những tiếng cười mà còn khiến người ta phải suy nghĩ. Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không. Những giá trị từ quá khứ không phải là sai, đơn giản là nó không còn phù hợp nữa ở thời kỳ mới, thế thôi.
Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó. Các ngôi sao vốn hay nhạy cảm, trò chuyện với họ bạn cần phải hết sức khéo léo. Và nhiệm vụ của các đài phát thanh và truyền hình là tổ chức những chiến dịch thu góp tiền của.
Điều này không có nghĩa là bạn phải lầm lì ít nói. Và nhớ là, nói càng ít càng tốt. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có.
Trong xã hội có vô vàn những tình huống giao tiếp. Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến. Cũng cùng một đề tài nhưng với cách hỏi sau thì người khách của bạn buộc phải suy tư nhiều hơn, câu trả lời của họ sẽ không đơn giản là Không hay Có.
Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Thay vì nói bằng những từ ngữ hoa mỹ bay bổng, ông thích diễn đạt bằng ngôn ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Rồi tiếp sau đó là một loạt những âm thanh hỗn loạn.
Nhiều người nói tiếng Anh có thói quen dùng hoài hai từ you know (bạn biết không). Nếu tôi có tật nói lắp, tôi cũng không ngại nói với bạn rằng: Xin chà-à-o! R-r-ấ-t vui đ-ư-ợ-c-c làm quen v-ới bạn! T-t-ê-n của tôi là Larry King. Hãy nhớ rằng bạn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng nếu có tài đàm phán.
Rồi chúng ta đưa anh về nhà giữa một cơn mưa tầm tã… Sam Levenson rất thành công nhờ biết chú trọng điều này. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ.
Nixon còn có một tính cách thứ năm mà tôi chưa đề cập. Những nhà doanh nghiệp thực thụ không bao giờ làm như vậy, họ biết quý từng giây từng phút. Bạn biết chuyện gì xảy ra không? Marshall gọi tôi lên văn phòng bảo rằng tôi có thể thử việc, bắt đầu từ sáng thứ hai tới.
Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: Moppo! Moppo! Về nhà ngay! Cậu… đang chết!. Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng. Khi ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack.
Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông. Một tổ chức tên gọi là Mensa tập trung nhiều người tài trí trên khắp thế giới.