Nên không ai có lỗi. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.
Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm.
Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Sao lại xé sách hở con. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Nhiễm thói ấy mất rồi. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Tác phẩm Bật dậy nào. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.