Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.
Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
What I fell what I know never shine through what Ive known Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Êm dịu và hoang vắng.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.