Giấc mơ của tôi đã trở thành sự thật! Tôi sẽ được làm ở đài phát thanh! Giọng nói của tôi sẽ được truyền đi trên làn sóng suốt ba giờ đồng hồ mỗi buổi sáng, và có thể thêm nữa vào buổi chiều. Thầy hiệu trưởng Irvin Cohen giận đến mức mặt mày đỏ tía cả lên: Tôi chính thức tuyên bố: cả ba cậu đều bị đuổi học. Khi ngồi trên ghế khách mời trong chương trình của tôi, Cuomo cũng khiến người ta phải thán phục như thế.
Bạn cứ tự nhiên như không và thoải mái nói lên những suy tư của bạn. Câu chuyện ấy giờ đây đã trở thành kỷ niệm. Đừng lãng phí thời gian của người khác.
- Tôi kiểm tra xem đội cứu hỏa và đội cấp cứu Miami phản ứng nhanh ra sao trước một tình huống khẩn cấp. Trước ngày đó, Burns hỏi Benny: Chúng ta hãy tham khảo và đánh giá bốn phong cách riêng của bốn luật sư thành công nhất nước Mỹ vào nữa cuối thế kỷ 20.
Sau năm phút dành cho bản tin thế giới, tôi bắt đầu chương trình lúc 11:05 với đôi lời giới thiệu về những phi công xuất sắc. Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel? Cứ mỗi lần làm MC trong một dịp nào đó thì tôi lại được người ta kéo lại và hỏi rằng: Larry này, ai là khách mời thú vị nhất, ai là khách mời chán nhất trong chương trình Larry King Live vậy? Trong chương này tôi sẽ trả lời bạn câu hỏi đó.
Lời lẽ của vị vua trong phim thì thật buồn cười, nhưng không hẳn là vô lý. Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.
Nói như thế thì có vẻ ôn tồn và giữ kẽ quá phải không? Nhưng nó an toàn bạn ạ. Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Tất cả mọi người trong khán phòng này sẽ thất nghiệp. Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết.
Jim trông thấy tín hiệu. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có giá đỡ).
Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Cách nói hết sức tự nhiên với những từ ngữ, những tiếng lóng khó hiểu nhưng lại có chiến lược và mục đích hẳn hoi.
Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường. Khi nhân vật Alice không biết vô tình hay cố ý bàn ra tán vào về những dự tính của Ralph, Ralph đã nhìn thẳng và trỏ ngón tay vào giữa mặt Alice: Alice, cô thật là một người ba hoa lắm điều! Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề.
Thái độ đứng đắn, chững chạc cũng là một yếu tố quan trọng không kém. Nếu bạn nói về việc cái xe ủi tuyết của địa phương bỗng dưng chết máy ngay trước cửa nhà bạn, rồi bạn đã phải đấu khẩu với các nhà chức trách như thế nào…, có thể bạn sẽ là người khách sinh động nhất. Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất.