Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Tôi rất hay chảy nước mắt. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Phải tập trung vào học. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.
Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Lải nhải cũng là chơi. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.
Nhưng không phải là tất cả. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Nhưng như thế chưa đủ.