Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Tôi cứ tà tà gạt chân chống.
Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
Ta không thích nổi cáu. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Nó cũng như tình yêu thương.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Tôi thấy thế là tốt. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.