Từng trang, từng trang… Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Nhưng mà tôi bỏ học.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Chúng ta có hai cái rỗng. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Ông viết tất cả, không sửa chữa. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Câu chuyện có vẻ như vầy.
An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Giọng trầm thường xuất hiện.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.