Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Bây giờ đến tiết mục bể sục. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Đừng thuyết giáo vô ích. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Tôi muốn thi xong được để yên. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.