Nhà văn quì bên giường vợ. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Giữa đời sống và nghệ thuật. Tự dưng mẹ lại ra giá.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Nhưng lại thấy buồn nôn. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.
21 tuổi thì còn phải đến trường. Trước đây, bạn từng rất khỏe. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Chưa có gì để không thích.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Sáng nay 8 giờ bạn dậy.