Trong phiên nhóm, một ông tòa hỏi ông S. Công việc hầu khách thật là hoàn toàn. Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình".
Sự giao thiệp đó nung đúc cho cậu một đức tự tin quý báu, một hoài bão và một hy vọng cao xa, xoay chuyển hẳn cả cuộc đời cậu. Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng. Và trong ba tháng hè và ba tháng thu, ông ở xa biệt, không lai vãng gần miền Springfield.
tôi lỡ xe điện sáng nay. Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. Lawes sững sờ, không biết đáp ra sao.
Và sự khéo léo của ông được thưởng như sau này: Nhưng về sau, anh thú với tôi: "Than ôi! Biết bao lần ở nhà một khách hàng ra, tôi khoan khoái tự nhủ: "Ta đã làm cho thằng cha đó phải ngậm câm". (Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!).
Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Chẳng nói, chẳng rằng, ông Schwab viết số 6 lên trên đất rồi đi. Ta cho một hội thiện 500 quan ư? Có chắc là hoàn toàn không vị lợi không? Không.
Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy chân lý đó. Làm cho y tin rằng chính y quyết định chớ không phải ta xúi y. Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng lòng tin đó quá đáng.
Ông Mahomey vẽ bản đồ án, đưa ông S. Rồi thì một sự lạ lùng xảy ra. Kẻ thù dữ tợn nhất về chính trị của Disraeli là Gladstone.
nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho. Nhận được thư ngày 11 tháng này của Ông, tôi đội ơn Ông lắm. Nhưng vấn đề không phải ở đó.
Chỉ những việc nhỏ mọn như vậy cũng đủ tả tính tình của Ngài và những việc đó, Ngài rất thường làm. Tóm lại, cái quan hệ tới mình nhất thì họ để lại sau cùng và xét toàn thể thì thư đó khêu gợi sự phản đối hơn là sự hợp tác". "Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mỉm cười với nhà tôi.
Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình. Cho nên tôi đau lòng thấy mỗi năm những cây đó bị những đám cháy tàn phá, không phải do tàn thuốc mà do sự vô ý của tụi con nít chơi nghịch trong rừng, bắt chước dân lạc hậu, xếp đá làm ông táo để nấu nướng. Alfred Adler, triết gia trứ danh, viết một cuốn sách rất hay đề là "Chân nghĩa của cuộc đời", trong đó ông nói: ! "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội.