Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Hai chị em cùng phấn đấu. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Nhưng không phải sở thích.
Cũng thành thói quen rồi. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.