Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Không được đâu cậu ơi.
Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Tốt hơn là nên nhập vai. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Đây là một sự tham lam.
Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Có lẽ mình nên im lặng.