Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Nhưng mà chắc là ra được thôi. Miệng họ mặc kín mít áo quần.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Lúc đó bạn đang gập bàn. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Nháy: Chiều đi đá bóng. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.