Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Bạn muốn về nhà viết quá.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng.
Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Mẹ tôi đi về phía bên kia.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Hạn chế ra ngoài nữa. Nó tan chảy, tan chảy.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.