T, Watson làm nên sự nghiệp của mình và IBM. Đó là nhìn vào nhu cầu, tâm niệm về khó khăn của khách hàng để đổi mới thay cho cái nhìn từ bên trong nhìn ra IBM tự tìm những đỉnh cao, lơ là các trào lưu mới mà khách hàng chưa được hưởng lợi gì. Win-Win là triết lý xuất hiện gần đây.
Và Watson được nhìn thấy logo của một tập đoàn CTR rời rạc. Câu chuyện này nói lên điều gì? Có lẽ nó giải thích trường hợp của những nhà tiên phong khi mà phía trước Watson hay Henry Ford chưa có một lý thuyết nào soi đường họ phải tự tìm lấy đường đi. Sau 17 năm gắn bó với NCR, Watson rời tòa nhà quen thuộc, ngước nhìn nó lần cuối.
Ông dùng đến hai tấm bảng đen, mỗi cái được đặt trên một cáigiá cao có chân là một cái trụ và đế của nó làmột chạc ba. Họ có một con trai và năm con gái Giáo sư Drucker, người đã không dừng lại ở chỗ chỉ ra rằng quản trị là cần thiết với doanh nghiệp
Giờ thì Watson biết, con trai mình đã chơi khăm ông cha một cách dễ thương như thế nào. 000 vào năm 1970 so với thành phần doanh số của mình cho năm 1940 chỉ trong ngày đầu tiên của năm đó nhưng chỉ vì công ty đã dành cho con trai ông chủ một tài khoản lớn nên ông vẫn được xem trọng.
Nhất là từ các biến cố lớn. Đáp án cho bài toán của Lou Gerstner hồi cuối thế kỷ XX, thật ra đã có từ nhà sáng lập Thomas Watson hồi đầu thế kỷ: Lấy khách hàng làm lý do tồn tại, khiêm tốn và tiên phong. IBM của Watson vẫn là một doanh nghiệp trung bình, xét về quy mô quốc tế.
Đó là những nguyên lý phát triển. Watson chấp nhận gánh nặng 22. Nhưng cho đến năm năm 1933, giá cổ phiếu IBM rớt một nửa, thu nhập công ty không tăng.
Ông nói như là một sự xác nhận tầm mức mới chứ không phải là một khó khăn phát sinh, như thể điều đó là dĩ nhiên và vui mừng. Chúng tôi cũng biết bạn muốn nói đến Lou Gerstner, nhà điều hành tài năng đã cứu IBM thoát khỏi cú sụp đổ vào cuối thế kỷ XX. IBM sau này, đã phản ánh rõ nét những điều ông học được, dù nhỏ nhất.
Nền kinh tế Mỹ mất rất nhiều năm để hồi phục. Vì thế ông rất thích dùng các công thức. Trong khi đó, bộ phận người lao động tri thức tăng lên khoảng 33%, bao gồm cả nhân viên dịch vụ, trong toàn bộ lực lượng lao động.
Và Watson đang tái cấu trúc nó lại theo hướng chỉ tập trung vào xử lý dữ liệu. Vấn đề khó khăn là chúng ta hay vin vào đủ mọi phương tiện để khỏi phải suy nghĩ vì suy nghĩ là công việc nặng nhọc. Watson mất một vị tổng thống và là một người bạn.
Hành lang lớn đã được dọn từ mấy hôm trước và chiếc máy to đùng SSEC đã được dẹp đi thay vào đó là IBM 701 dự án mà Tom có điều hành. Như vậy, với một tâm thế luôn hướng về cộng đồng, luôn khát khao làm cho xã hội quanh mình (có thể nhỏ gọn trong một ngôi làng hoặc rộng lớn bằng cả một hệ mặt trời) tốt đẹp hơn, chính họ, những doanh nhân (dù lớn hay nhỏ, dù Tây hay Ta, dù cổ hay kim) luôn được xã hội tôn vinh không phải vì số của cải khổng lồ họ kiếm được, mà vì những đóng góp vô giá thì Watson chính là một trong những người đầu tiên làm điều đó.