- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Của một thân xác đặc. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Là ích kỷ, rất ích kỷ. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.
Tự do hay không là ở mình. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Bị điểm kém chẳng hạn.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Cũng là để thăm dò phản ứng.