Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Ông hãy trả lời có hay không. Nó cũng như tình yêu thương.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Con nói chuyện với bác này.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Đang định đứng lên đi ăn. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.
Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Nhưng không phải là tất cả.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Con người luôn biết sáng tạo. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.
Một giọt rơi xuống sách. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.