Đó gọi là biết chơi. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Như những lúc tôi không cần em. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Nhưng bác ta không tin. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Cuốn sách thì vớ vẩn.
Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Có lẽ vì tôi vừa ngáp.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.