Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Đó gọi là biết chơi. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.
Tất nhiên là mệt mỏi. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.
Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.