Từ sáng dậy tới khi đi làm, tôi ít khi nói với nhà tôi quá 12 tiếng. Nhưng hoàn cảnh nó thiệt là trái ngược. Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế.
Rồi họ lựa một người khác cho chỉ huy phòng kế toán. Mắng, dọa, dỗ dành đều vô hiệu. Ông ấy bảo xe hãng Mỗ cừ lắm.
Trong một bữa tiệc, ông khách ngồi bên tay mặt tôi quả quyết rằng câu "Có một vị thần nắm vận mạng của ta, ta cưỡng lại không được" là ở trong Thánh kinh. - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình.
Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng. Carnegie bèn đề xướng với Pullman hợp hai công ty lại làm một, dùng những lời quyến rũ vạch rõ những lợi chung của sự kết liên đó. Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée.
Nếu một người cho một điều là đúng trong khi bạn cho nó là sai - dù bạn có biết chắc rằng nó sai đi nữa - thì bạn cứ nói như vầy: "Tôi không đồng ý với ông, nhưng tôi có thể lầm được. Tuần trước thầy đã giao hẹn rồi, hễ bắt gặp lần nữa thì thầy phạt". Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự, khóc la, đe dọa.
Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được. Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông.
Nhưng trong những tiểu tiết đó, ta phải giữ một thái độ phong nhã thì mới có hạnh phúc trong gia đình được. Thách đố khêu gợi tức khí những người có tâm huyết Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch.
Trong những ngày đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh, Lincoln viết thư mời một ông bạn cũ ở xứ Illinois tới Washington để bàn về vài vấn đề. Các bạn muốn gây thiện cảm không? Hãy làm như con Cún: Quên mình và thương người. Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!".
Nhà nghệ sĩ đó nói: "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Thần tự thấy xấu hổ, vì chẳng biết chút chi về hóa học và vật lý học, không thể phân tích được một vấn đề giản dị nhất của khoa học. Cô muốn cho cháu chiếc xe này".
Mà nhà tôi nhất định làm bánh cho thiệt ngon kia. Phải như vậy không, thưa ông?". Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước.