Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Trẻ con hay người lớn.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Là người thì nên thế.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Thi thoảng chúng bay rợp trời. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới.
Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.