Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Vào ngủ tiếp đi con. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Nhưng như thế chưa đủ. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Người bảo người là ác. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.