cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Ông viết tất cả, không sửa chữa.
Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Liên miên liên miên đục vào óc. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.