Nhưng, ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thiệt là một người cha; cha sẽ là bạn của con, con cười cha sẽ cười, con khóc cha sẽ khóc. Cho nên ông cho rằng được 15 phần trăm đã là kỳ dị và nếu được 20 phần 100 thì thật là có phép mầu nhiệm. Họ leo lên mái nhà chung quanh, dùng hơi cay và trong hơn một tiếng đồng hồ, cả một khu mỹ lệ nhất của Nữu Ước vang lên tiếng súng và tiếng "lạch tạch" của liên thinh.
Vì hiểu vậy nên ông Abraham Lincoln đã để lại cái danh là có tài dẫn đạo quần chúng bực nhất trong lịch sử loài người. Hội đồng quản trị hãng xe hơi xem xét kỹ các mẫu hàng rồi mời các người thay mặt đó lại một lần cuối cùng để bênh vực thứ hàng của họ. Chưa coi họng tôi, ông đã hỏi tôi làm nghề gì.
Xa vọng mà giữ được trong những giới hạn cho vừa phải thì tốt nhiều hơn là hại. Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác. Tôi đáp: "Thưa ông, ông trách rất đúng, tôi có lỗi và không có gì để tự bào chữa hết.
Bạn nhận kỹ, từ đâu tới đó, chưa có nửa lời về mục đích của cuộc thăm viếng. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Họ chê bai đủ thứ: cái này rộng quá, cái kia ngắn quá.
Thôi, cám ơn các em nhiều lắm. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm. Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L.
Khi gặp được những cái ao ước từ lâu đó, khác nào đi giữa bãi sa mạc mà gặp được dòng suối, bà tất nhiên cảm tấm lòng người cháu rể lắm và cho ngay một chiếc xe hơi lộng lẫy. Người ta bán cả ở đầu đường. Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?.
Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn. Ông ấy bảo xe hãng Mỗ cừ lắm. Hết hạn một năm, bà ưng.
Ông giàu có nhờ giọng êm ái, ôn tồn, thân mật của ông. Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Nhưng ngày hôm đó, tôi quyết hành động có lý trí hơn; tôi tránh không nghĩ tới điều tôi muốn mà để hết tâm tư vào những ý muốn của thân chủ, và trước hết, phải làm sao cho họ nói "Phải, phải" ngay từ lúc đầu.
Ông bèn dụ tụi bạn trẻ như vầy: "Nếu chúng bây chịu kiếm lá cây nuôi bầy thỏ thì ta sẽ lấy tên mỗi đứa đặt tên cho một con thỏ". Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai. Một lần cũng vì thói quen đó, suýt gây nên một cuộc đấu gươm.
Không để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại. Mà có lẽ bây giờ tôi vẫn còn thích nữa. Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi.