Ngồi sau chiếc bàn làm việc, ngậm điếu sì gà lớn trong góc miệng, mỗi lần trông thấy mặt Amsei, ông ta nói như chó sủa: "Hôm nay không mua chi hết. Con Cún hiểu rằng nếu sốt sắng qua tâm tới người, thì chỉ trong hai tháng sẽ có nhiều bạn thân hơn là hai năm kiếm đủ cách làm cho người ta phải quan tâm tới mình. Bởi ta cho như vậy là để được tiếng hảo tâm, để thỏa lòng ưu làm việc nhân, đẹp và cao cả, và để phước về sau.
Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Vậy muốn cho người khác theo ý mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ hai sau này: "Phải tôn trọng ý kiến của người khác Đừng bao giờ chê ai là lầm hết". Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên.
Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. - Chúng tôi không có người giám thị nào hết - ông giám đốc trả lời - Có lẽ cũng có người ăn quịt, nhưng chúng tôi không cần biết tới. Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta.
Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ. Bạn cho vậy là con nít ư? Có lẽ là con nít thiệt. Chúng ta bây giờ cần lời khuyên đó lắm.
Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa. Mà tâm hồn con đại lượng, cao thượng, trung trực biết bao! Trái tim nhỏ của con mênh mông như bình minh ló sau rặng đồi. Hai vợ chồng nhạc sĩ trứ danh Walter Damrosch là một trong những cặp uyên ương sung sướng nhất.
Người đó chỉ còn làm đủ bổn phận thôi. Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được. Nó dẹp được những làn sóng thù nghịch bao vây ông, đang muốn nhận ông xuống và làm cho một số đông thợ theo ông.
Nhưng tôi dằn lòng xuống. Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với. Ba phần tư người mà bạn gặp đều thèm muốn cảm tình, khao khát được thiên hạ hiểu mình.
Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa. Tôi để họ tin rằng họ đã toàn quyền tiến cử. Tôi ráng tự đặt tôi vào địa vị anh và thấy rằng anh không chịu trách nhiệm trong bữa tiệc đó, vì không phải anh đi chợ, cũng không phải anh nấu món ăn.
Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E. Ngửng đầu lên, bạn, vì nếu trong mỗi cái kén có một con bướm chưa nở, thì trong tâm mỗi ta có một điểm phật, chỉ đợi dịp phát huy. Đó là một sự rất đáng tiếc.
Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một cách độc địa làm sao! Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu. Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa. Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L.