Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Những hình ảnh đã nguội. Tôi thì cất lại trong đầu. Và còn nhiều lí do khác.
Đang định đứng lên đi ăn. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.
Vừa lo lắng, vừa háo hức. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.