Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Đó gọi là biết chơi. Đừng làm mọi người buồn lo.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Màu mận đương độ chín. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…