Tiếp theo, tưởng tượng rằng bạn đang đứng trước khán giả và bắt đầu nói. Rất may cái micro không mất nên tôi vẫn có thể nói vài lời giới thiệu. Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này.
Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng mạn dành cho những trái tim nhạy cảm. Sau sự kiện này Herb đã quyết định chọn nghề nghiệp là một chuyên gia đàm phán. Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh.
Một trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau.
Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc. Sau bao nhiêu năm đi làm, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Nếu bạn làm việc hoàn hảo thì cứ yên tâm, không phải bận tâm nên nói chuyện với ông chủ như thế nào. Cho dù không hoàn hảo đi nữa thì nó cũng chính là ngôn ngữ của tôi.
Tôi đến chỗ Sergio và hỏi: Sergio này, họ mời anh đến đây như thế nào? Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ. Nhưng vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu.
Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng thống Eisenhower. Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Hãy xem như đây là dịp để chia sẻ suy nghĩ cảm xúc của mình với mọi người.
Tôi sẽ nói rằng tôi không biết. Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao. Bây giờ thì các bạn có thích dùng từ bạn biết không để mở đầu tất cả các câu nói của mình không?
Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi phải bươn chải ngoài xã hội lo việc cơm áo gạo tiền nuôi chúng tôi. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Bạn sẽ không bao giờ phải bất an hay hối tiếc.
Mẫu chuyện nghe có vẻ buồn cười, nhưng nếu nhìn nhận một cách nghiêm túc thì vấn đề quả đáng lo ngại. Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Sự chuẩn bị chu đáo này chắc chắn giúp bạn thành công.
Giả dụ như trên tường có treo một tấm hình chụp gia chủ đang đứng ở Quảng Trường Đỏ chẳng hạn, hãy hỏi về chuyến đi Nga của họ. Cho dù không hoàn hảo đi nữa thì nó cũng chính là ngôn ngữ của tôi. Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu.