Sau cùng đành phải đóng cửa hiệu. Hai nẹ con tôi nằm cạnh bên nhau trên giường. Một người học trò cũ của tôi, ông H.
Đoạn, ông lại hỏi: "Ai đã thấy xẻ mạt cưa?". Ai cũng biết rằng tinh thần buồn bã thường sinh ra mệt nhọc nhiều hơn là sự cố sức. Tôi chỉ còn một cánh tay, mặt thì miếng trái phá xén một bên, thế mà anh có thấy tôi than không? Nếu anh chẳng nghĩ lại mà bỏ tánh gắt gỏng bực tức, thì không những cửa hàng anh sẽ lụi bại, sức khoẻ, hạnh phúc gia đình anh sẽ tan nát mà rồi anh lại đến mất hết bạn bè".
Khi ta không có một căn bản chắc chắn, thì sao có thể hy vọng tính toán, suy nghĩ kỹ về một vấn đề được? Tôi cũng đã khuyên một nhà sản xuất phim ở kinh đô chiếu bóng Hollywood áp dụng phương pháp này. Ngày hôm nay tôi sẽ vui tính.
Thì cố nhiên rồi, phải không bạn? Vâng, Aristote từ xưa đã dạy ta vậy và cũng đã dùng cách ấy. Nhưng rồi chị xem, cũng chẳng ghê gớm như chị tưởng đâu. Những người lo lắng, mệt mỏi đều không biết thích nghi với những thực sự chua chát của đời, cứ muốn sống cách biệt hẳn với người xung quanh và tự giam mình trong một thế giới tưởng tượng để khỏi phải ưu phiền.
Triết gia Trung Quốc có nói: "Nhận chân sự chẳng may nhất đã xảy ra là tìm được sự bình tĩnh chân thiệt trong tâm hồn rồi". Dù đời bạn bình dị đến đâu di nữa, chắc chắn mỗi ngày bạn cũng gặp một vài người lạ. Đừng trì hoãn, đừng xao nhãng, vì chúng ta sẽ không bao giờ trở lại con đường chúng ta đã trải qua".
Một cuộc nghiên cứu 15. Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền. Nên nhớ không ai thèm đá đồ chó chết cả.
Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này. Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. La Rochefoucould nói: "Kẻ thù của ta xét ta đúng hơn tự ta xét ta".
Cuốn đó cho biết nếu ta để những cảm xúc phá hoại xâm chiếm đời ta thì sẽ làm hại thân ta đến mức nào. Xin bạn ghi vào nhật ký những thắng lợi của bạn trong khi áp dụng những nguyên tắc đã chỉ. - Cầu chưa bao giờ sập hết.
Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350. Nếu phải làm lại cuộc đời, ngài có muốn làm nghề kiến trúc sư nữa không? Chắc bạn tự nhủ: Nhưng chuyện đó có chi lạ lùng đâu? Nếu gặp hai đứa trẻ mồ côi đêm Giáng sinh, thì ta cũng thương chúng được; nếu ở Trân Châu nảng, ta cũng vui vẻ làm như Margaret Taylor Yates rồi.
Ông già nghe nói giận lắm. Bất cứ thầy thuốc nào cũng biết rằng muốn chữa bệnh nhân bị bệnh thần kinh, trước hết phải bắt họ hoàn toàn nghỉ ngơi. Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần.