Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Ông hãy trả lời có hay không.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Hy vọng có thể hâm nóng lại.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.
Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.