Hôm sau gặp họ, tôi hỏi: "Hồi hôm, ông có nghĩ tới lời tôi khuyên nhủ không?" Họ đáp: "Vừa đặt mình tôi đã ngủ rồi, thành thử không nghĩ tới được". Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Đọc mỗi chương để biết đại ý.
Tôi cho hai năm khó nhọc viết tiểu thuyết có cái giá trị vừa phải của nó, cái giá trị của một thí nghiệm cao thượng, có vậy thôi. Tôi phải gặp ông ấy xem sao". Bạn nên nhớ rằng Đức Chúa Giê Su mà cũng gặp phải trường hợp ấy.
Người đàn bà mà ông đã gặp có biết bao nỗi buồn phiền về gia đình. Phương pháp hướng dẫn nay chưa được hoàn thiện, vì nó còn mới mẻ nên nhân viên các phòng hướng dẫn dầu có giúp bạn được nhiều, vẫn có thể lầm lỡ được. Họ đã soạn mấy bản ca nhẹ nhàng du dương nhất để làm vui cho người đời như bản: Patience, Pinafore, The Mikado.
Trong số ấy có 12 người đàn bà. Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão. Mới rồi tôi lại chơi nhà ông vài ngày và nhận thấy hai câu này trong Thánh thi (Psaume CXVIII) đóng khung treo trên tường phòng để ông được thường thấy nó.
Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng. Nhưng bà Glover đã lên tiếng muốn kiếm một chỗ để có thể bình tĩnh suy nghĩ và lập chương trình quan trọng nó làm cho bà say mê đêm ngày. Vả lại nếu tôi nghĩ tới chuyện cũ hoài, chắc tôi không thể sống lâu".
Vì ông Lawrence Jones là người da đen, lại là người sáng lập ra nhà trường nói trên và đồng thời là mục sư trong giáo đoàn người da đen, nên ông bị buộc vào tội tích cực hoạt động gây ra cuộc phiến loạn. Đừng lo trước về tương lai. Có người lại bị bệnh nhức đầu, đau lưng, trong mình lúc nào cũng mệt mỏi.
Để trị bịnh ấy, bạn phải phá sức thôi miên đó đi. Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee. Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi".
Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác. Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, phi cơ của bạn có thể đáp xuống phi trường Evans, một phi trường mang tên ông. Chúng tôi biết còn có nhiều phần may và theo luật trung bình chúng tôi rất có có hy vọng sống sót được".
Chúng ta ai cũng muốn sống cho thoả thích. Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy. Chúng phái một "thanh toán viên nhà binh" lại hãng tôi - viên này là một đô đốc - và ra lệnh cho tôi giúp đỡ võ quan đó trong khi thanh toán tài sản của công ty.
Đó là một sự thật khoa học. Đừng để trên bàn một thứ giấy tờ gì hết, trừ những giấy tờ liên quan tới vấn đề bạn đương xét Sẽ tất tươi tỉnh, ăn mặc chỉnh tề, nói nhỏ nhẹ, cử chỉ nhã nhặn, rộng rãi lời khen mà không cần chỉ trích ai hoặc chê bai cái gì hết mà cũng không rán sửa lỗi hoặc cải thiện một người nào.