Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông. Anh phải lên Nữu Ước, kiếm thầy học, luyện thêm nó đi. Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này.
Sau cùng, bà hóa điên. Nhà buôn ở arizona nghĩ rằng ông lớn đó biết điều lắm và biết sự xét đoán của thân chủ là có giá trị. Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy.
Những kẻ thù của ông kiếm chuyện rằng ông chỉ là một kẻ ngụ cư và như vậy không đủ điều kiện được bầu làm thống đốc. Ông còn đưa cho nhiều bức thư giới thiệu tôi với các ông đại lý của ông. đều cần kiếm người để than thở.
Tôi để họ tin rằng họ đã toàn quyền tiến cử. Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc. Nhưng có một nhà sản xuất khôn khéo hơn họ nhiều vì ông ta đã thâm hiểu khoa dẫn dụ người.
Chúng tôi biết rằng ông bận nhiều việc lắm; xin ông đừng mất công trả lời thư này. Hơn nữa, kẻ ta chỉ trích tự nhiên sẽ hằn học chỉ trích lại ta, như ông Tổng trưởng Bộ Nội vụ Albert Fall, vì ăn hối lộ 100. Tức thì ông tự kiếm những lẽ để bênh vực tôi: - Phải.
Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông. Sau cùng, muốn cho yên chuyện, công ty phái một sứ giả khôn lanh nhất lại thăm con "ác là" đó. Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật".
Và đổi ngày đó lấy tấm giấy một trăm, y cũng không đổi. Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ. Tôi nói với ông rằng ông đã chỉ bảo với tôi rất nhiều, và tôi nghe nói mà mê.
Đó, một bà cụ bệnh tật, đội nặng cả một thế kỷ trên mái tóc bạc phơ, trí nhớ thì lu mờ mau đến nỗi chính con gái cụ mà cụ không nhận ra được nữa, vậy mà còn chú ý đến chiếc áo như vậy đó! - Phải, điều đó đúng - ông ta công nhận. Đây là nguyên văn bức thư một kế toán viên gởi cho tôi: "Đuổi người làm công, không phải là một cái thú.
Có một chi tiết mà tôi cho là vô cùng thương tâm trong đời của ông bà. Êm được trong một thời gian dài. Tôi thực hành những quy tắc đã học được, và làm cho công hiệu của những bức thư tôi gởi tăng lên từ 500 tới 800 phần trăm".
Những cuộc gây lộn đó làm cho tính tình hóa ra khó chịu và làm mất sự tự chủ đi. Kết quả ra sao? Bà khoe nhiều lần với bạn bè rằng: "Nhờ lòng âu yếm của nhà tôi mà đời tôi là một chuỗi dài hạnh phúc". Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm.