Loncave

Ghệ thằng bạn đến chơi nhưng nó không có nhà, thanh niên tranh thủ húp

  • #1
  • #2
  • #3
  • Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng.

    Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Nhưng mà tôi ươm mầm. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.

    Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.

    Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.

    Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.

    Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.

    Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Nhất quyết phải cạo râu. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.

    Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.

    Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.

    Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap