Loncave

Trốn Chồng yêu vụng trộm với huấn luyện viên gym

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mọi người vẫn thấy bình thường. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.

    Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên.

    Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.

    Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Thôi, năm nghìn đi ạ. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.

    Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.

    Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay

    Họ còn bất lực hơn nữa. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.

    Đã đi một số cây số. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.

    có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Mà thản bởi vì lòng cần thản. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.

    Tiếp theo thì còn tùy. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap