Phải có mối quan hệ. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.
Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Ta cũng được đi câu.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Nhưng mà này không được bi quan. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Bạn cũng đang ganh đua với họ. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
Em gọi mãi không dậy. Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Vào ngủ tiếp đi con. Một kẻ lạc loài vô cảm. Êm dịu và hoang vắng.