Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Có thể cháu học đêm qua.
Chả biết đường nào mà lần. Đừng thuyết giáo vô ích. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.