Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Phải tập trung vào học. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Họ nào có tội tình gì. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Một con lươn thì chính xác hơn.
Thế thì anh không dám. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Tự do hay không là ở mình.
Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.