Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông. Trẫm đã chẳng nói rằng Trẫm và ngươi bổ sung lẫn cho nhau sao?''. Tuần trước thầy đã giao hẹn rồi, hễ bắt gặp lần nữa thì thầy phạt".
Tôi xin gởi một bản theo đây biếu ông. Y lái xe đi thử một vòng lớn, trở về tuyên bố: "Nếu có thể mua với giá 5. Nhưng hoàn cảnh nó thiệt là trái ngược.
(à, phải! Hãng ông giàu nhất, mạnh nhất. Viên "thám tử" nhóm lửa ở sau nhà, nung một thanh sắt cho tới trắng ra và dọa sẽ dí vào đứa nhỏ nào dám dẫm lên vườn cỏ! Bản tính loài người như vậy. Nghe ông ta tuôn ra trong ba giờ đồng hồ rồi về.
Hồi sinh tiền, Lord Northchiffe, một trong những ông vua báo chí Anh, thấy trong một số báo in một tấm hình của ông mà không được hài lòng; ông bèn viết thư cho chủ nhiệm tờ báo. Cho nên địa vị người quân tử bao giờ cũng vượt thiên hạ, mà thiên hạ không oán cũng không hờn". Hoạn đồ của ông rực rỡ.
và tôi gõ cửa, tươi tỉnh như đóa hoa. Ông có thể tiếp tôi một lát được không? - Hừ! Sao! Ông C vừa đáp vừa lăn điếu xì gà từ mép này qua mép kia - Nói thử coi! - Hãng tôi tính mở một chi điếm ở làng Queens. Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt.
Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi. Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông. Đàn ông luôn luôn phải nhận rằng đàn bà gắng sức tô điểm nhan sắc lắm.
rồi các ông lại đây cho tôi biết kết quả ra sao". Chăm chú nghe một người khác, khác gì nhiệt liệt khen họ. Điều đau lòng là nhiều khi những kẻ không có chút chi đáng tự kiêu hết lại khoe khoang rầm rộ để che lấp những thiếu sót của họ, khoe khoang tới nỗi làm chướng tai gai mắt người khác.
Adoo giúp việc trong văn phòng ông, ông cũng áp dụng quy tắc đó, mặc dù điều ông tin cậy không phải là một sự hy sinh, mà chính là một danh dự vô cùng cho ông Mc. Hai vợ chồng nhạc sĩ trứ danh Walter Damrosch là một trong những cặp uyên ương sung sướng nhất. Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp.
Hồi đó, cho mãi tới bây giờ cũng vẫn vỏn vẹn có hai người đó làm hội viên thôi. Anh Emile mỉm cười, đáp: - Thưa bà, quả vậy. Tôi tiếp: - Anh Emile, tôi tính thết vài bữa tiệc nữa.
Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn. Đó, một bà cụ bệnh tật, đội nặng cả một thế kỷ trên mái tóc bạc phơ, trí nhớ thì lu mờ mau đến nỗi chính con gái cụ mà cụ không nhận ra được nữa, vậy mà còn chú ý đến chiếc áo như vậy đó! Bà Disraeli không phải là một người hoàn toàn nhưng trong 30 năm, bà không ngớt nói về chồng bà, khen ngợi, ngưỡng mộ ông.