Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.
Bạn có hai giọng chính. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Hoặc tôi chuyển lớp.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.
Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.