Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Và ông vội ngoảnh đi. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Hoặc tôi chuyển lớp. Tác phẩm Bật dậy nào.
Hắn biết vì hắn đã từng. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Chẳng có gì đáng bực cả.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Để người ta phải nể.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Nên cứ phải từ từ từ từ. Hoặc có nhưng không nhiều.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Tay tiếp tục thả giấy vào. Mà bác thì dùng toàn công thức.
Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.