Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.
Tôi đi bộ cũng được. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Dù biết là tạm thời thôi.
Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.