Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.
Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Tôi lại dẫn ông anh đi. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Cười vui cho dễ sống. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường