Là một học sinh không có thành tích học tập tốt, chàng siêu quậy Tom đã cuốn vào những trò quậy phá và gây rối để vơi đi nỗi thất vọng. Watson đã góp một công lớn trong việc hình thành khái niệm trách nhiệm cộng đồng của doanh nghiệp mà chúng ta quen nghe hôm nay. 1929, thị trường chứng khoán phố Wall náo loạn, lệnh bán cổ phiếu dồn dập, chỉ số chứng khoán rớt nhanh.
Watson nhận ra rằng mình đã ở tuổi 50 mà đường đến ước mơ hoàn thành còn quá xa. Bằng cách từ bỏ những lối mòn có sẵn, Watson đã vất vả để đưa công ty của mình tăng trưởng lên gấp đôi, rồi gấp ba lần. Thật ra, Tom chỉ thấu hiểu cha mình khi Watson qua đời.
Nhiều nhà lãnh đạo ngày nay vẫn tin rằng, trí tuệ và ý chí cá nhân của mình thì chinh phục được khách hàng, có thể áp đặt công nghệ của mình đối với khách hàng. Ông đã tin là không có khách hàng nào có nhu cầu tính nhanh như vậy, ngay cả với ngân hàng, cục dân số hay quân đội. Nichol ghi lại con đường nhận thức của Watson: Read, Listen, Discuss, Observe, Think.
Và Tom vẫn là sự khôn ngoan nối dài của nhà sáng lập IBM: Tư duy để phát triển. Watson và nước Nhật hùng mạnh liệu có liên quan gì với nhau? Drucker nói là có. Khi ấy, cái tên Lou Gerstner chưa hề xuất hiện trong câu chuyện nhưng nhóm của Collins cho rằng, ai điều hành cũng được và làm như thế nào thì chưa biết nhưng chắc chắn IBM sẽ trở lại nhờ vào tinh thần xuyên suốt của nó.
Không ai hiểu cha bằng con. Ngày nay, với nhiều công ty, chuyện ăn mặc của nhân viên là một vấn đề chuyên nghiệp. RobertSobel trong Thomas Watson Sr: IBM and the Com-puter Revolution, 1981, cho biết trong một buổi phỏng vấn vào năm 1952, Watson là người bán hàng giỏi nhất miền Đông nước Mỹ của NCR với mức lương 100 đôla một tuần.
Nhưng rồi cuộc chiến quá lớn và ông quyết định mua thêm đất để xây thêm nhà máy sản xuất vũ khí phục vụ cuộc chiến. Kết thúc buổi nói chuyện, Watson bất ngờ đề nghị Gordon làm việc cho IBM. 500 đại biểu đến từ 43 quốc gia đã chọn Watson của Mỹ làm chủ tịch ICC.
Năm đó Watson 17 tuổi, tức 1891, và lần đầu tiên biết đến một thành phố. Anh bạn vẫn tỉnh bơ và đưa tay nhấn vào một cái nút nhỏ. Biến IBM thành công cụ chống chiến tranh là cách tiếp theo mà Watson muốn giải thích mục tiêu phấn đấu của tôi.
IBM không thể không ngó ngàng đến Đức và nó sở hữu Có thể Watson tự nhắc mình hãy suy nghĩ và suy nghĩ về những việc mình làm. Nhưng rõ ràng là ông rất đề cao sức mạnh của văn hóa đọc.
Nhóm các nhà khoa học do John Backus dẫn đầu đã sáng tạo ra ngôn ngữ lập trình máy tính và nó nhanh chóng được dùng rộng rãi trong giới kỹ thuật. Ông dùng những tờ giấy khổ lớn để cả khán phòng nhìn thấy. nhà sáng lập IBM hơn nửa thế kỷ trước đang chịu thử thách của thời đại mới.
Ông có đủ tự do về pháp lý để nói và đủ cay đắng để chia sẻ. Phụ tá điều hành của Watson, Sam Hastings, viết ngay cho nhà lãnh đạo của mình: Tôi sướng phát điên lên khi tờ Chicago American nói rằng, một công dân Mỹ đích thực đã gởi trả huân chương hòa bình cho Hitle. Với tất cả đức khiêm tốn, IBM của Gerstner đã để khách hàng là người lãnh đạo, như Jeffey Krames, nhận xét.