Ta không phải là tên sát nhân. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.
Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Sai là vô trách nhiệm.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.