Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Bác vòng sang phía trái tôi.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Thôi, đứng dậy xem tí đã.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.