Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Bây giờ đến tiết mục bể sục. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi.
Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Hai chuyện này khác nhau. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Nên cứ phải từ từ từ từ. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Tôi cất tờ giấy vào cặp.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.