Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Chỉ là ta đang viết.
Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Tôi để vài ngày trôi đi.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Khán giả sôi động phết. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Không không cần gì cần ai nữa. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.