Em gọi mãi không dậy. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Nhiều điểm rất giống tôi.
Tôi cũng không phản đối đâu. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
Có phải tôi nói đâu. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.